Wednesday, April 3, 2013

chờ 6 năm để nghe cậu ấy nói yêu tôi

Chờ 6 năm để nghe cậu ấy nói yêu tôi

Cảm giác thinh thích từ thời lớp 7, lớp 8 trong tôi giờ đã lớn hơn rất nhiều nhưng thời gian có sức mạnh thật ghê gớm, kéo chúng tôi xa nhau.

Tôi và cậu ấy học chung với nhau từ lớp 5. Khi đó, chúng tôi mới chỉ 11-12 tuổi, biết thế nào là yêu! Cậu ấy vốn hiếu động, hay cười nhưng sức khỏe không tốt, gia đình thì lại quá khắt khe với cậu ấy. Lúc đầu vào lớp, tôi ghét cậu ấy lắm vì cậu ta suốt ngày trêu chọc, bắt nạt tôi, luôn có thái độ cười cợt thiếu nghiêm túc. Và lúc đó, tôi cũng có thiện cảm với bạn lớp trưởng cơ. Trẻ con mà, vấn đề tình cảm luôn luôn bộc lộ rõ ràng, thich ai thì đối tốt với người ta, còn ghét ai thì đến nói chuyện cũng không buồn mở miệng. Kết thúc tiểu học, tôi và cậu ta vẫn duy trì mối quan hệ người ở thì ta đi, không bao giờ hai đứa có thể ngồi chung một nhóm. Tôi học cũng khá nên cô có chút thiên vị, được xin đổi chỗ nên cứ hễ chỗ nào hình bóng cậu ta không có trong mắt là quyết tâm ngồi bằng được.

Có lẽ ông trời không thương tôi, nguyên bốn năm cấp hai tôi lại học chung với cậu ấy. Cảm giác của tôi lúc nhìn vào tờ danh sách lớp là tức giận, là chán ghét. Ngay ngày đầu tới trường, cậu ta đã không tha cho tôi, chọc tức tôi bằng những trò đùa quái gở nhưng không liên quan đến sâu bọ, chuột... như các tên con trai khác. Cậu ta luôn có cách làm tôi tức đến nỗi khói lửa bốc ngùn ngụt. Với tôi, cái gương mặt tròn tròn, trắng trắng, cái răng khểnh mỗi khi cười nó lộ ra được mọi người khen đẹp trai, dễ thương của cậu ta thật khó. Cậu ta suốt ngày nhăn nhở và tôi thầm nghĩ: 'Nhìn khỉ trong lồng còn sướng hơn'.

Tôi ghét cậu ấy, đó là sự thật. Rồi đến năm lớp 7, cậu ta ít trêu tôi hơn và có một khoảng thời gian vắng mặt. Mới đầu, tôi cũng chẳng để ý đến điều đó lắm vì thấy yên tĩnh thật là tốt. Nhưng không lâu sau, tôi nghe tin từ mấy đứa trong lớp là cậu ấy phải đi làm phẫu thuật ở đầu. Không hiểu sao lúc ấy, trong người tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi nhẫn tâm nói ra một câu mà ngay sau đó, tôi thấy hối hận kèm theo nụ cười mỉa mai chua chát: "Đáng cho nó lắm, ông trời có mắt mà".

Cậu ta

Cậu ta suốt ngày nhăn nhở và tôi thầm nghĩ: 'Nhìn khỉ trong lồng còn sướng hơn'.

Đúng lúc ấy, cậu ta lững thững đi vào lớp. Tôi còn nhớ rõ vẻ mặt tiều tụy, xanh xao, dáng người vốn hơi tròn giờ gầy đi trông thấy, nhất là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi. Ánh mắt ấy, tôi không hiểu được nhưng tôi chỉ chắc chắn một điều là rất khó chịu khi bị nhìn như thế. Tôi trừng mắt lại rồi nhìn cậu ấy đi về chỗ ngồi. Miếng băng gạc màu trắng được gắn ngay sau gáy đập thẳng vào mắt tôi. Tôi thật không hiểu vì sao mình khó chịu như thế, cư xử như một người độc ác như thế và càng không hiểu tại sao kể từ lúc đó, tôi hay nhìn trộm cậu ấy như thế?

Những tháng ngày sau đó, không còn những trò đùa khiến tôi bực bội nữa, đáng lẽ tôi phải thấy dễ chịu mới đúng nhưng cái cảm giác trống rỗng khiến tôi không thể tập trung học bài. Tôi dõi theo cậu ấy hàng ngày tới lớp và thật tệ là tôi lại có chút mong ngóng những câu trêu đùa hay vẻ mặt rất thiếu nghiêm túc ấy. Tôi thấy nhớ... Đến giữa kỳ 2, khi thi xong, sau một thời gian dài sống trong yên bình, một buổi sáng, tôi phải đi trực nhật nên đến sớm, ngỡ ngàng khi nhìn thấy trên bàn của mình là một hình trái tim gấp gọn gàng, đẹp đẽ và trên đó ghi tên của cậu ấy.

Nhưng khi cầm hình gấp lên, nhận ra nét chữ ấy không phải của cậu ta thì lại có gì đó thất vọng rồi tự diễu mình, không hiểu là đang mong chờ cái gì nữa. Rồi những ngày sau đó, giờ ra chơi, truy bài… chỉ cần tôi đi ra khỏi lớp là khi về chỗ lại có một bức thư hay một hình trái tim như lúc trước và tuyệt nhiên, nét chữ vẫn không phải của cậu ta. Tôi rất giận vì trò đùa không mấy vui vẻ này vì bạn bè bên cạnh thì cứ đồn ầm lên là cậu ấy thích tôi - một điều phi lý nhất mà tôi được nghe thấy.

Tôi tức giận, đứng bật dậy, này thì thư, này thì trái tim... Tôi xé bỏ tất cả trước mặt cả lớp và dĩ nhiên cậu ấy nhìn thấy. Lại là ánh mắt đó, cậu ấy buồn bã nhìn tôi rồi gục mặt xuống bàn. Mọi người cũng dành cho tôi ánh mắt khó hiểu. Lúc đó tôi nghĩ: 'Mình làm sai gì chứ? Yêu với chả đương, vớ vẩn". Nhưng rồi tin đồn lan đến tai cô giáo chủ nhiệm, ngay trong buổi sinh hoạt lớp, cô đã nói thẳng ra trước lớp rằng cậu ấy không xứng với tôi. Tôi ngạc nhiên cực độ khi cô giáo lại có thể nói thế. Lời lẽ của cô rõ ràng thế cơ mà. Ngay lập tức, tôi nhìn sang đầu bàn gần cửa lớp nơi cậu ấy ngồi, cậu im lặng và nhìn về phía tôi. Tôi đã nghĩ: 'Ừ thì tôi là học sinh giỏi, hay tham gia đoàn đội, đi thi học sinh giỏi môn của cô chủ nhiệm, thế thì có gì ghê gớm mà cô lại có thể xúc phạm người ta như thế?". Tự dưng tôi cảm thấy bất bình thay cho cậu ấy.

Từ ngày đó, tôi không còn cảm giác ghét bỏ cậu ấy nữa mà thực ra, cảm giác này cũng sớm tiêu tan lâu rồi, chỉ có điều tôi không nhận ra mà thôi. Tôi đã bắt đầu nói chuyện với cậu ấy, mặc dù chỉ là một vài câu bông đùa thôi. Tôi thấy thoải mái khi nhìn cậu ấy cười vui vẻ như trước, bạn bè xung quanh cũng hay nói tốt về cậu ấy với tôi. Bấy giờ, tôi không còn né tránh nữa mà cũng biết nói lại rồi. Cứ thế, tôi rút dần khoảng cách với cậu ấy. Trong những buổi đi chơi, cậu ấy luôn nhường nhịn, giúp đỡ tôi. Tôi cười cho qua chuyện mỗi khi đứa bạn nào nói: 'Cậu ta thực sự thích mày đấy'. Tôi chỉ có thể đáp lại: 'Ừ thì thích'.

Tôi thích cậu ấy - đó là sự thật nhưng tôi không có cách nào để nói.

Tôi thích cậu ấy - đó là sự thật nhưng tôi không có cách nào để nói.

Mỗi lần đi chơi, tôi và cậu ta không biết cố tình hay có duyên mà luôn ngồi cạnh nhau. Mỗi khi liên hoan, bọn nhóc học đòi làm người lớn uống bia rượu và cậu ấy cũng uống nhưng mỗi khi tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt không vừa lòng thì cậu ấy lại chỉ biết đặt ly xuống, không uống nữa rồi cười với tôi. Chợt có gì đó khác lạ len lỏi trong lòng tôi. Ở khoảng cách gần mới nhận ra nụ cười của cậu ấy thật đẹp, thật thu hút. Thời gian dần qua đi, mỗi khi cậu ấy nhìn tôi cười là y rằng, mặt tôi đỏ ửng lên. Cậu ấy hồn nhiên gọi tôi là em xưng anh mỗi khi chỉ có hai đứa. Không hiểu sao tôi thấy là lạ, không ghét bỏ nhưng cũng không phải là thích và thường quát tháo ầm ĩ, đánh đập cậu ấy.

Nhờ cậu ấy, tôi đã được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, vui buồn lẫn lộn. Có lúc, tôi còn giận dỗi khi cậu ấy nghỉ học không có lý do và lúc nghe cậu ấy giải thích thì lại thấy mình nên xin phép cô hộ. Mỗi lần như thế, mấy đứa bạn trong lớp đều nhìn hai đứa chúng tôi rồi cười rất 'xấu xa'. Tôi hiểu bọn chúng nghĩ gì nhưng tôi kệ vì thấy hiểu lầm cũng không phải là không tốt. Cậu ấy còn giúp tôi nhận ra tình cảm của mình khi một lần nữa, hình trái tim được đặt ngay ngắn trên bàn tôi với tên hai đứa được viết bằng nét chữ không khó để nhận ra chủ nhân của nó. Tôi đã rất vui. Niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng lan tràn lên cả khuôn mặt, làm tôi cười rất nhiều trong ngày hôm đó. Tôi biết trong tâm trí mình đã có cậu ấy nhưng lại không can đảm để nói ra, chỉ có thể vui vẻ trò chuyện, vui đùa cùng nhau và không phủ nhận những lời trêu ghẹo của bạn bè. Tôi thích cậu ấy - đó là sự thật nhưng tôi không có cách nào để nói. Tôi quá nhát gan và nghĩ tuổi còn nhỏ, mới lớp 8 thì yêu đương gì.

Thời gian trôi đi thật nhanh, đến khi lên lớp 9, thời gian học phải tăng gấp đôi, tôi vẫn thích cậu ấy nhưng tôi thực không biết cậu ấy nghĩ như thế nào về mình. Cậu ấy vẫn cười đùa, nói chuyện với tôi. Lúc ôn thi tốt nghiệp, cậu ấy còn giảng cho tôi những môn lý, hóa. Tôi chợt nhận ra lực học vốn rất không cân đối của cậu ấy, chỉ giỏi những môn tự nhiên thôi, còn xã hội thì… Nhìn cậu ấy chăm chú giảng giải cho mình hiểu mà tôi thấy lòng lâng lâng. Trên khuôn mặt kia không còn là nét bầu bĩnh khi xưa nữa mà đã có phần gọn gàng hơn do đang trưởng thành.

Nhiều khi, tôi bật cười một mình khi nghĩ đến cậu ấy và những trò đùa quái đản làm chúng tôi đến gần nhau hơn. Rồi có những lúc tôi thấy buồn vô hạn khi biết rằng sang năm sau là không được học chung lớp với cậu ấy nữa vì cậu ấy học vào ban B, còn tôi thì ban A. Giận cậu ấy, tôi không thèm nói chuyện một thời gian nhưng rồi tôi chợt hiểu, mình đã ích kỷ khi chỉ nghĩ cho riêng bản thân mà không xem đến cảm nghĩ của cậu ấy như thế nào. Cũng may mấy đứa bạn thân động viên chúng tôi học gần nhau và vẫn gặp hàng ngày được nên tôi thấy thoải mái hơn nhiều.

Rồi cũng đến kỳ thi tốt nghiệp, chúng tôi động viên nhau cố gắng hết mình để không phải hối tiếc. Ngày thi đầu tiên, thường thì mọi người được bố mẹ chở đến trường còn cậu ấy lại tự đi xe đạp. Tôi chợt nhận ra cậu ấy thật tự lập. Trường thi khá rộng, mỗi khi tới nơi, tôi đều chạy quanh tìm cậu ấy, lo lắng khi không thấy cậu ấy. Và để rồi khi khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, đỏ hồng vì nắng xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười tươi rói, tôi chỉ muốn ôm cậu ấy thôi. Khi thi xong, hầu như chúng tôi không gặp nhau cho tới ngày nhập học. Vẫn nụ cười đó, con người đó, chỉ cần thấy ở đâu là tôi cũng vui rồi.

dù đã đi học đại học, có người ngỏ ý nhưng tôi vẫn không thể mở lòng. Tôi nhớ cậu ấy.

Dù đã đi học đại học, có người ngỏ ý nhưng tôi vẫn không thể mở lòng. Tôi nhớ cậu ấy.

Cấp 3 nhiều bạn mới, niềm vui mới, bận rộn học tập, thời gian gặp nhau ngày càng ít, đến nỗi mà mỗi lần họp lớp, tôi luôn cố gắng đi để mà được gặp cậu ấy. Tôi thấy buồn, thấy nhớ. Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy ở xa, tôi chỉ muốn chạy đến nói chuyện nhưng có vẻ như sức mạnh của thời gian thực sự lớn. Tôi không thể, có cái gì đó níu lại, có một khoảng cách giữa chúng tôi, một bức tường mỏng nhưng lại đủ dày ngăn cách chúng tôi. Cậu ấy vẫn vui vẻ cười đùa với bạn bè và tôi chợt nhận ra mình không phải là người duy nhất.

Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thích cậu ấy? Nhiều lúc, tôi trách cậu ấy sao vô tâm không nhớ đến tôi nhưng rồi tôi lại tự trách mình suy nghĩ nhiều. Những việc khi xưa chỉ là trò đùa trẻ con, chỉ đơn giản là tình bạn mà thôi. Tôi vẫn cố chấp chờ đợi vì dù sao tôi cũng thích cậu ấy. Đến khi nào cậu ấy mới nói câu tương tự với tôi?

Ba năm cấp ba ngắn ngủi trôi đi, tôi có nhiều bạn hơn nhưng lại mất đi một người mong chờ nhất. Thật chua chát, xót xa khi một lần hiếm hoi tôi gặp lại cậu ấy đang đi cùng người bạn. Khi đó, tôi có can đảm trêu chọc trước nhưng như một vết dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Thái độ thờ ơ ấy và cả câu nói lạnh lung không chút cảm xúc của cậy ta khi người bạn hỏi về tôi: 'À nó học ở lớp A mấy ý'. Tôi thấy ánh mắt xa lạ của cậu ấy thì như rơi vào khoảng không vô định. Tôi chỉ còn biết đứng im lặng đến khi con người ấy đi khuất. Có lẽ ông trời đang trả lại cho tôi những gì tôi làm với cậu ấy. Bấy giờ, tôi mới thấu hiểu mình nhẫn tâm đến cỡ nào, làm người ta tổn thương nhiều ra sao... Ông trời đúng là có mắt mà! Câu nói mà tôi mòng chờ cậu ấy nói với mình có lẽ sẽ không thể thành hiện thực nhưng tôi vẫn cứ mong!

Cậu ấy là mối tình đầu của tôi và tôi nhớ cậu ấy rất nhiều. Chỉ cần không làm gì, ngồi không một chỗ là hình ảnh cậu ấy lại đầy ắp trong tâm trí. Vì thế mà dù đã đi học đại học, có người ngỏ ý nhưng tôi vẫn không thể mở lòng. Tôi nhớ cậu ấy. Lúc này đây, tôi không muốn chờ đợi nữa. Tôi muốn được thổ lộ với cậu ấy rằng tôi thích cậu ấy như thế nào nhưng lại không có cơ hội. Tôi phải làm sao đây? Làm sao có thể gặp được cậu ấy?

T.K.D

* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.

Nguồn: ngoisao.net